Đêm hội Quảng Ninh; bay lượn giữa bầu trời Lìm Mông; Đường bơi tốc độ; Vỡ oà ngày phổ biến kết Olympia... Là những bức ảnh đáng để ý do những nhiếp ảnh gia gửi về dự thi cuộc thi ảnh "Thiêng liêng cờ Tổ quốc" tuần qua.
Bạn đang xem: Khoảnh khắc khó quên
Bay lượn giữa bầu trời Lìm Mông (Yên Bái). Ảnh: SƠN HẢI
Đường bơi tốc độ. Ảnh: TRẦN HỮU CƯỜNG
Vỡ òa ngày thông thường kết Olympia điểm cầu Huế. Ảnh: NGUYỄN KHOA HUY
Một số ảnh dự thi cuộc thi "Thiêng liêng cờ Tổ quốc" tuần qua
Thể lệ cuộc thi ảnh "Thiêng liêng cờ Tổ quốc" lần 3 vì Báo Người Lao Động tổ chức. Đồ hoạ: đưa ra PHAN
Thời sự thế giới Lao động chúng ta đọc kinh tế tài chính Sức khỏe Giáo dục quy định Văn hóa - Văn nghệ vui chơi giải trí Thể thao AI 365 phượt xanh thiếu phụ Gia đình Địa ốc
Báo người Lao Động Điện Tử
Cơ quan chủ quản: Thành ủy tp.hcm
Tổng Biên tập: TÔ ĐÌNH TUÂN
Phó Tổng Biên tập: DƯƠNG QUANG, BÙI THANH LIÊM, LÊ CƯỜNG Tổng TKTS: NGUYỄN TỐ BÌNH
Trụ sở chính
127 Võ Văn Tần, Phường Võ Thị Sáu, q.3 - TPHCM.
Điện thoại:028-3930.6262 / 028-3930.5376
Thanh toán và đọc nội dung bài viết này chỉ với (5000đ)
giao dịch nhanh và đọc ngay bằng quét Zalo QRcode cơ mà không đề xuất đăng nhậpNgười được tặng: thế đổi
(Lưu ý: nếu như quý độc giả không nhập thông tin hóa đơn, Dân Việt vẫn xuất hóa đơn điện tử theo tin tức tài khoản cá thể quý khách hàng đăng ký)
Để đọc liên tục các nội dung bài viết chất lượng cao, mời bạn đăng ký làm thành viên VIP của báo bạn Lao Động
Trong trong thời gian chống Mỹ ác liệt, lực lượng thanh nữ đã kề vai đồng hành cùng cả nước vượt qua âu sầu của cuộc phòng chiến. Những người vợ, người bà mẹ ấy còn trải qua những quyết tử mất mát, mọi khoảnh khắc lắng lòng thiết yếu nào quên…
Bà Huỳnh Thị Phượng thuộc ông Phạm Văn Hy tại địa thế căn cứ Khu ủy miền Đông, năm 1971. Ảnh: tứ liệu |
* Tình riêng gác lại
Năm 1962, bà Huỳnh Thị Phượng (Bảy Phượng) hoạt động ở đội công tác mật cao su thiên nhiên Bình đánh (H.Long Thành). Gồm một lần, Bảy Phượng với chị hai Khanh đi công tác gấp thân ban ngày. Nhì Khanh cao lớn, gồm đôi chân mày rậm, bèn ảo diệu thành bầy ông, mặc thứ vét, với giày, nhóm nón nỉ, mắt đeo kính đen, tay xách va li oai phong vệ đi trước. Bảy Phượng nhỏ tuổi con, thấp nhỏ bé nên nhập vai “vợ”, khoác quần Mỹ A láng, áo cổ bà lai khép nép đi sau. Cả hai biến hóa khéo mang lại nỗi đàn địch ko tài nào dấn ra.
Vậy mà lúc vô tình đi ngang qua một đám trẻ em đang chơi, dù hai tín đồ đi thật nhanh, nhưng new vừa vụt qua, hai cháu Tỵ, Được (con của nhị Khanh) sẽ đứng phắt dậy, ngó ngó rồi đuổi theo, miệng còn nói vói với bọn trẻ: “Ai như thể y như má tao”. Nghe nhưng mà thấy thương các cháu, tình chủng loại tử thiêng liêng, đậy được đôi mắt ai chứ với những con đã rất gần gũi bóng hình của mẹ làm thế nào giấu được. Cho dù thương, cơ mà cả hai buộc phải đi cấp tốc hơn bởi sợ những cháu vô tình có tác dụng lộ túng mật.
Đến công ty má Chín Thu, nhì đứa bé dại đuổi theo kịp, “đôi vợ chồng” đề nghị lẩn vô công ty má Chín, còn má lanh trí ra ngừng hoạt động lại, mắng át rồi xua đuổi hai đứa nhỏ dại đi. Thấy Tỵ còn ước ao kêu, má Chín xáng cho một bạt tai để ngăn lại: “Má tía gì sinh hoạt đây, đi nơi khác chơi”. Nhì đứa nhỏ dại buồn thiu, ngơ ngác, lờ đờ quay ra mà lại nước mắt giọt ngắn giọt dài. Mặt trong, hai bà mẹ cũng ko kìm được nước mắt. Trẻ con luôn đề nghị hơi ấm, cần tình thương mến trìu mến của mẹ. Vày nghĩa lớn, những người dân mẹ thời chiến phải hoàn thành ruột xa con, ngay cạnh mặt nhỏ cũng chẳng dám nhìn, chẳng dám hôn hít, nựng nịu con một chiếc cho đỡ nhớ, tình cảnh thật tím ruột bầm gan.
* tình yêu thiêng liêng nhất: Tổ quốc
Năm 1967, trung ương Cục sáp nhập 2 tỉnh Bà Rịa - Long Khánh, bà Lê Thị Huệ (Ba Huệ) từ bỏ Hội trưởng Hội thiếu phụ tỉnh Long Khánh được điều về làm túng thiếu thư thị trấn ủy Xuân Lộc. Mon 11-1969, giữa cơ hội đang căng thẳng đối phó cùng với địch và ổn định tuyến đường tiếp tế lương thực, vũ khí, thuốc men, thì bà tuyệt tin chồng là ông Lâm Văn Lợi sau 11 năm tù đày ở Côn Đảo đã được thả về sinh sống Bình Dương. Biết ck bình yên ổn trở về, bà mừng lắm, cả tuần lễ ngay thức thì nôn nao ko ngủ được, lòng thầm ý muốn được chạm chán lại chồng. Tuy vậy trong thời chiến, cầu muốn dễ dàng và đơn giản vậy cũng xa thẳm vợi. Cung con đường từ Xuân Lộc qua tỉnh bình dương thời đặc điểm này là con phố rất khốc liệt bởi địch thường xuyên càn quét, hơn nữa quá trình của bà lại vượt bộn bề, cần yếu nào ngừng ra được. Cha Huệ cắn răng nén chặt yêu đương nhớ trong lòng để lo hoạt động.
Thấu hiểu thực trạng của song “vợ chồng Ngâu”, ông Phạm Văn Hy (lúc kia là túng bấn thư tỉnh ủy Bà Rịa - Long Khánh) nhà động chạm chán ông Sáu phân phát (Bí thư thức giấc ủy Thủ Dầu Một) kiến nghị cho ông Lợi về Bà Rịa công tác làm việc để hợp lý hóa gia đình. Trường đoản cú Chiến khu Đ, đoàn cán bộ trong các số ấy có ông Lợi đi hơn 1 tuần lễ bắt đầu đến căn cứ của H.Xuân Lộc. Ba Huệ đã ở cơ sở Huyện ủy thì nhận tin báo “Chị cha ơi, qua nhưng mà nhận người. Anh bố mới về tới, đang tại chỗ này nè”. Bà nghe mà không tin tưởng vào tai mình, ngơ ngẩn hỏi lại “Anh ba nào?”, khiến cho mọi người cười rần rần. Khoác kệ, xác định đúng là “ba sấp nhỏ”, bà tốc chạy như bay. Nhìn thấy chồng, ba Huệ đứng sựng, chỉ kêu được một giờ “Ông Ba” rồi nghẹn ngang...
Tối đó, đôi vợ ông xã mắc võng ở kề nhau, bà kể chồng nghe về chuyện gia đình, công tác. Ông cồn viên, toàn quốc đang trong cuộc chiến đấu phòng ngoại xâm ác liệt, gia đình mình dù mỗi người mỗi nơi nhưng còn được bình an là sẽ quá hạnh phúc rồi. Biết được quá trình phấn đấu và những đóng góp của vk cho giải pháp mạng, cứng cáp của con, ông vô cùng vui, an lòng và nói tới những ý định sắp tới. Cứ vậy, vợ ck Ba Huệ "nằm suông" cùng cả nhà sau mười mấy năm xa cách, phía bên đó là vợ chồng Mười Hy - Năm Vân cũng mắc võng "Trường tô đông - Trường sơn tây" như thế. đa số đôi vợ ông xã thời chiến giành được bao nhiêu riêng tứ cho nhau? mà lại chưa lúc nào họ cảm thấy nặng nề, bởi ở thời khắc ấy tình cảm quê hương, tổ quốc thiêng liêng, cao niên đã bao phủ lên loại tình riêng bé dại bé vợ chồng, ai ai cũng chỉ suy nghĩ cái tầm thường nhất là vậy gắng chấm dứt trách nhiệm với đất nước, đồng bào, không nhiều nghĩ đến hạnh phúc riêng mình.
Xem thêm: Du lịch hè ninh bình săn ảnh đẹp rừng cúc phương mùa săn bướm
Ở Xuân Lộc được mấy ngày, ông Lợi phân tách tay bố Huệ về Bà Rịa nhận trách nhiệm mới: Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Là vợ chồng với nhau tính đến khi ấy đã 21 năm, nhưng rất nhiều ngày họ thật sự ở cùng mọi người trong nhà không nhiều, cộng lại vững chắc chưa được số lượng lẻ.
* Nước mắt nuốt ngược vào tim
Sau này, con cháu Tỵ khủng lên cũng bay ly đi kháng chiến. Cả hai mẹ con chị hai Khanh hầu như hy sinh, anh chị chỉ sót lại cháu Được… |
Đầu năm 1970, bà Lê Thị não (Hai Não), Ủy viên thường vụ huyện ủy Dĩ An được bằng hữu Phan Văn Trang, túng bấn thư tỉnh ủy Biên Hòa phân công về Thị ủy Biên Hòa. Để bịt mắt địch đôi khi tạo cố gắng hợp pháp hoạt động, bà vòng xuống Long Thành móc nối cửa hàng làm sổ gia đình, rồi lộn về Chợ Đồn (nay là P.Bửu Hòa, TP.Biên Hòa), “mượn” một bằng hữu nam là trần văn mười Đậu đóng vai “chồng”. Báo cáo với các đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy về vấn đề này, bà còn trực tiếp thắn thảo luận với vợ đồng minh Mười Đậu và chồng mình, ông Sáu từ tốn - lúc đó đang tạm lánh vì bắt đầu ra tù, còn bị địch theo dõi trong những khi bà lại hoạt động bí mật nên cần yếu sống chung hợp pháp. Được fan thân, đồng minh thấu hiểu, hỗ trợ, chế tạo vỏ quấn tốt, bà nhì Não công tác thuận lợi, từng bước một khôi phục và cải tiến và phát triển phong trào phương pháp mạng làm việc Bửu Hòa, cửa ngõ ngõ đặc biệt của TX.Biên Hòa.
Năm 1974, ông Sáu Nhàn bệnh trở nặng do thời gian dài bị tù hãm đày. Hôm nay trên danh nghĩa bà hai Não là “vợ” ông mười Đậu, làm sao ra mặt chăm sóc cho ông. Bà nhờ ông Sáu Tợ, một cơ sở tin cậy của giải pháp mạng, đưa ông Sáu thư thả xuống điều trị ở khám đa khoa Nguyễn Văn học tập (nay là bệnh viện Nhân dân Gia Định), dành riêng dụm, vay mượn mượn được đồng như thế nào bà số đông tìm biện pháp gởi mang đến ông chữa bệnh. Các đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy Biên Hòa biết ông bà cạnh tranh khăn, cũng tiếp tục giúp đỡ, hỗ trợ.
Tháng 7-1974, ông Sáu Nhàn ngày càng suy kiệt, bác sĩ kêu gửi ông về lo hậu sự. Đưa ông về đâu lúc bà không hẳn là vk hợp pháp, chăm sóc ông cầm cố nào lúc bà chỉ là “người dưng”? tính liệu nát nước, bà nhờ fan đưa ông Sáu về Tân Vạn nghỉ ngơi nhờ nhà ông Chín Mạnh, một tín đồ hào hiệp thường giúp đỡ những fan có yếu tố hoàn cảnh khó khăn. Với danh tức là “em bà con”, bà chạy đi chạy lại vừa công tác vừa âu yếm ông Sáu.
Được mấy bữa, hôm đó bà đi nhấn tiền người dân đóng góp cho phương pháp mạng, nhân tiện thể tranh thủ cài gòn về nhồi đến ông dòng nệm ở đỡ đau lưng. Chiều tối trời đổ mưa to, không hiểu nhiều sao trong thâm tâm bà cảm giác hồi hộp không yên. Vừa ngớt mưa, bà lập cập đón xe lam trường đoản cú Chợ Đồn qua Tân Vạn thăm ông, mang theo chiếc nệm gòn mới nhồi. Cho tới đầu đường, fan quen chạm chán bà, cung cấp thông tin ông mất. Tay ôm tấm nệm, bà cứ đứng mãi dưới trời mưa, chất xám choáng váng, cả người rã tránh trước tin dữ. Ông ra đi trong căn phòng ở đậu, không có được mái nhà ấm áp che đầu, xung quanh lạnh giá không một người thân thích, cũng ko trối trăn được với vk con tiếng nào. Ông ra đi đành rằng phận, bà là vợ, nhìn người ông xã đầu ấp tay gối mất đi không dám khóc, nỗi nhức chỉ biết nén vào trong, âm thầm cứa vào tim thật đau đớn. Bé đến đám tang cũng ko thể gọi ông tiếng phụ thân mà chỉ gọi là cậu, thừa nhận là cháu, đau đớn đến tột cùng...
Nhưng nghĩ về kỹ, bà nhận ra hoàn cảnh của chính mình so cùng với bao đồng chí, bạn hữu đã với đang quyết tử xương ngày tiết thì vẫn tồn tại hạnh phúc hơn nhiều. Ông được Đảng thân mật chu đáo vào lúc tí hon đau bệnh tật, được vk con âu yếm trong một thời hạn dài, ra đi không có gì ân hận. Sinh ly tử biệt, bà vô cùng đau xót, dẫu vậy vẫn tự kể mình là đảng viên đang vận động trong “hang cọp”, quan trọng sơ suất bởi sinh mạng bao đồng bào cảm tình cách mạng, đồng chí, vây cánh đang phía trong tay mình. Vì chưng vậy, bà hai Não vẫn nuốt ngược nước đôi mắt vào tim, tiếp tục công tác, chuẩn bị cho những ngày chiến dịch chuẩn bị tới...